"Em yêu, anh đã nhận ra sai lầm của mình!"
Vợ ơi! Hôm nay anh thật sự mệt mỏi khi phải loay hoay một mình với cỗ bàn, tiếp khách và chăm sóc thằng nhóc con 2 tuổi. Anh hiểu rõ thế nào là “mệt rã rời” và nhận ra em đúng là siêu nhân. Nghĩ lại những gì em đã chịu đựng suốt những năm qua, anh thấy mình thật tệ. Trước đây, anh thường ngồi thoải mái còn em lo công việc nhà, chăm con. Anh tự hào với bạn bè rằng mình có uy, nhưng giờ mới hiểu rằng sống tốt là phải lắng nghe và trân trọng vợ.
Anh muốn em nhận ra rằng yêu thương và cuộc sống chung khác nhau như hai thế giới. Anh đã kéo em ra khỏi thế giới màu hồng, vào một thực tế bận rộn với con cái và công việc. Anh nhận ra vợ mình thật sự là siêu nhân. Sau gần 6 năm sống chung, vợ chồng không bao giờ cãi vã lớn tiếng; chỉ cần anh trừng mắt là em im lặng. Anh tự hào vì không để vợ cãi lại hay làm việc nhà, cảm thấy khó chấp nhận khi vai trò của đàn ông và đàn bà bị xáo trộn. Anh đặt ra quy tắc riêng cho gia đình, và em phải tuân theo lịch trình dày đặc.
Thời gian sau khi cưới trôi qua nhanh chóng khi em mang bầu và sinh hai con. Sáng, khi anh còn ngủ say, em đã dậy từ sớm dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ và chuẩn bị bữa ăn thơm ngon. Con gái đầu đã tự giác phụ mẹ. Trưa, em tranh thủ về nhà nấu ăn cho cả gia đình trước khi lại vội vàng quay lại công việc. Chiều, em bận rộn đón con, đi chợ, nấu nướng và giặt giũ, không có thời gian nghỉ ngơi. Em đã từ hình dáng thon thả trở thành người mẹ bận rộn, lúc nào cũng chạy đôn chạy đáo. Đêm, dù mệt mỏi, em vẫn vui vẻ khi anh gọi.
Anh tự hào về sự nghiêm túc của mình vì chưa bao giờ ngoại tình. Tuy nhiên, khi em từ chối anh trong đêm, anh đã để lộ sự gia trưởng và ích kỷ, chê bai em xuống sắc và nghi ngờ em có người khác. Khi em khóc, anh vẫn tức giận và đập vỡ đồng hồ mà em tặng. Sáng hôm sau, mẹ báo tin em đã dọn về nhà ngoại, để lại anh với những suy nghĩ về những gì mình đã làm.
Nghe giọng điệu của mẹ, anh cảm thấy có điều gì bất thường. Mẹ không tức giận mà lại hả hê khi thấy anh bị em đối xử tệ. Anh thầm tuyên bố sẽ sống tốt mà không có cô, nhưng sau đó hối hận. Không có bữa sáng hay cơm trưa, anh phải ăn ngoài và bị tiêu chảy. Ba ngày vợ về bên ngoại, anh mệt mỏi, thức đêm, và phải tự lo liệu mọi việc trong nhà. Mẹ không giúp đỡ, cũng không trách mắng em, nhưng lại thì thầm lý do bà bao che cho em với chị Oanh.
Mẹ chê anh ích kỷ và cần học bài học. Anh vẫn cứng cỏi cho đến khi nghe câu "Vợ ốm mà không hay biết", mới tá hỏa năn nỉ. Hóa ra, em không cho anh gần vì sợ bệnh tật làm em "mất điểm" trong mắt anh. Vợ ơi! Anh đã nhận ra lỗi sai sau gần 6 năm chung sống.


Source: https://afamily.vn/vo-oi-anh-biet-loi-roi-20141114102320473.chn